Con thương...

NA, ngày 14/5/2018

Con thương dì... 
Con và dì làm hàng xóm của nhau từ khi nào, con chẳng nhớ nổi. Chỉ biết là rất lâu, rất lâu rồi. Từ khi nhà anh Hợp còn chưa có ở giữa. Từ khi nhà dì và nhà con chỉ cách mỗi 1 mảnh vườn nhỏ. Từ khi con đứng ở sân, chỉ cần chếch mắt lên 1 tí thì sẽ thấy được cửa sổ nhà dì. Từ khi...và nhiều cái Từ-khi nữa.. 
Con thương dì... 
Dì không phải dì ruột của con. Cũng không phải họ hàng nhà con. Nhưng dì rất dịu dàng với con. Con rất quý dì. Không hiểu tại sao dì có thể dịu dàng với tất cả mọi người như thế. Mẹ con và các bác trong xóm vẫn hay nói:"dì như rứa thì đến cả phụ nữ chúng mình còn thích chứ đừng nói đến đàn ông". Đúng thật. Bọn trẻ mẫu giáo bên cạnh đứa nào cũng kham dì. Đến cả Cún, cu Khánh,...là những đứa hồi nó còn một hai tuổi, con dỗ hết cái này cái khác nó không cho bồng. Chỉ cần thấy dì gọi là cười khanh khách đòi theo.. 
Con thương dì... 
Bác Nam thì có vẻ hơi khó tính. Hôm nào bác Nam ở nhà, dì không dám đi qua nhà mấy dì trong xóm chơi vì còn phải ở nhà lo cơm nước cho bác đi đơn vị sớm. Dạo này dì không bán xôi, bán bánh mì nữa mà dáng vẻ tất bật của dì vẫn còn đó. Ai cũng nói, chồng thì làm chức to trong đơn vị, lễ tết bao nhiêu quà, mà thấy dì sao vẫn khổ thế.. Ừ. Chồng làm to nhưng là bộ đội, ở nhà được mấy ngày, còn lại ở trong đơn vị. Anh Phong, Trà My cũng mình dì tảo tần nuôi nấng. Anh Phong thì hiền khô, nhưng đường học có vẻ không thuận cho lắm. Bé Trà My thì giỏi rồi. Ngoan, thông minh, xinh gái nữa. Năm nào cũng nhất lớp, nhất nhì khối. Bây giờ anh cũng ổn rồi. Nên dì cũng đỡ đi vất vả, lo toan. 
Dì hay trêu con là con dâu. Bảo gần cửa gần nhà. Anh Phong cũng không dám bắt nạt con đâu (cười). Con trêu lại:" Cả xóm còn mỗi con nên dì sợ anh Phong ế vợ à 😂" Dì à. Làm con của dì thì con nghĩ, mà chắc chắn luôn, là con sẽ sướng. Lại gần nhà mẹ nữa, con lo gì bị bắt nạt đâu. Nhưng để xem duyên con với anh Phong kiếp trước có đủ sâu nặng để kéo lê sang kiếp này hay không.😃
Con thương dì... 
Vài tháng trước, mẹ nói dì bị ung thư vú. Nhưng nghe nói nhiều người bị, không nguy hiểm lắm. Có thể chữa khỏi. Rồi ít ngày sau, dì ra Hà Nội mổ. Con vẫn hy vọng mới giai đoạn đầu. Con muốn đến thăm dì, nhưng dạo ấy bao nhiêu chuyện. Đi học, đi làm,... Đến khi sắp xếp được thời gian thì mẹ nói dì về nhà rồi. Con hỏi thăm thấy bảo dì đi lại bình thường được, chỉ là mới mổ xong nên còn đau với chưa bình phục hẳn. Dì vẫn bảo giấu anh Phong, đừng cho anh biết kẻo anh lo, không rèn luyện được. Từ ngày đó, con vẫn hy vọng dì có thể khoẻ lại. 
Hôm nay, con vô tình nghe được mẹ và mấy bác nói dì tìm mua tóc giả. Con ngạc nhiên. Con hỏi. Mẹ bảo dì phải đi xạ trị, tóc rụng nhiều. Tự nhiên con thấy lo lắng lắm. Con định sang hỏi thăm dì nhưng ngại bác Nam, lại sợ qua đó không biết ăn nói thế nào. Một lúc sau thì dì sang. Con thấy dì gầy đi nhiều quá. Dì nhỏ người, bây giờ bệnh nữa, tưởng chừng như con có thể ôm gọn dì chỉ bằng nửa vòng tay...Con đang không biết nói gì, thì dì gỡ dần lớp mũ áo ra, để lộ ra phần đầu đã cạo trọc. Dì đùa dì theo style nhà sư. Không. Con không thấy hài hước chút nào. Con chỉ thấy cả một sự xót xa nhói qua tim thôi dì ạ :(( Con quay mặt đi, cố làm mọi cách nhưng vẫn không ngăn được cảm xúc của con. Nước mắt cứ chực trào ra.. Rồi dì ôm con, con gục trên vai dì mà khóc. Khóc nức nở như sắp bị đánh mất thứ gì đó quan trọng.. Con thấy rất nhiều người vì xạ trị ung thư mà cạo hết tóc, nhưng con không nghĩ điều đó lại xảy ra với người thân mình. Dì bảo con đừng khóc, dì sẽ khoẻ thôi. Phải mạnh mẽ để dì mạnh mẽ theo..Dì vẫn bảo con giấu anh. Con biết điều đó. Chỉ là con không tin được mọi chuyện quá nhanh so với con tưởng tượng, hình dung. Chỉ là con không can tâm. Con muốn nói dì mạnh mẽ lên. Muốn nói dì ăn uống nhiều vào để lấy sức chữa bệnh. Muốn nói dì sẽ không sao đâu... Nhưng con không nói được. Chỉ biết ôm dì thôi.. 
Dì là người đang cần nhiều động lực nhất lúc này, thế mà dì lại quay sang vỗ về, an ủi con, rằng dì không chi cả. Tóc dì rụng ít bữa lại lên thôi.. Con biết. Con tin. Con sẽ luôn tin và luôn hy vọng. Dì đừng nói dối con. Nha dì.. 
Hôm nay dì lại ra Hà Nội xạ trị lần 2. Họ nói cần xạ trị 10 lần hay mấy đó, con không nhớ. Chỉ biết bao nhiêu cũng được, chỉ cần xạ trị xong, dì sẽ hết bệnh, sẽ khoẻ lại. 
Con không ngủ đc. Nghĩ đến hình ảnh dì con lại khóc. Lúc chiều dì qua mà con không dám ra. Nếu như bình thường, con sẽ chạy ù ra chào dì, trêu dì. Nhưng hôm nay con không đủ can đảm dì à.. Con thương dì. Thương anh Phong. Thương Trà My. Thương bác Nam...
Ở hiền gặp lành. Con tin như thế. 
_Hope_
🍀🍀
#Bông's
gg🍀


About whoami

Silence is the most powerful scream- (^.^)*** "Life is really simple, but we insist on making it complicated"
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét :

Đăng nhận xét